Ngọc Lan: Cùng chồng Thanh Bình xây nhà mới, lên kế hoạch sinh con thứ hai

Chào Ngọc Lan, đây là cái Tết đầu tiên mà gia đình bạn có thêm thành viên mới, Ngọc Lan hẳn là đang rất háo hức và có nhiều dự định cho tổ ấm của mình trong năm nay?

Đúng vậy, Tết năm ngoái Ngọc Lan còn ở Mỹ chờ sinh, bé Phôi ra đời vào đầu tháng Hai nên lúc đó qua Tết đã vài ngày. Rồi sau đó vài tháng cả nhà mới trở về Việt Nam, nên cũng coi như là đã hai năm rồi mới được ăn Tết lại. Trước Tết năm nay cũng là dịp thôi nôi bé Phôi, chắc tôi cũng chỉ làm một buổi tiệc nho nhỏ trong nhà để mừng cho bé. Ngoài ra, cũng có một điều quan trọng và khiến tôi háo hức không kém đó chính là Tết nay tôi và anh Thanh Bình đã xây được một căn nhà mới. Cả nhà dự định sẽ dọn vào ở trước Tết nên chắc là Tết cũng chỉ loanh quanh ở Sài Gòn để nhà cửa được ấm cúng.

Chúc mừng tổ ấm của chị có được chốn an cư mới! Vừa bận rộn công việc cuối năm, vừa phải lo chuyện nhà cửa, hẳn là những ngày cuối năm này Ngọc Lan đang bận rộn lắm?

Cũng không hẳn, tôi cũng chỉ nhận lời đóng phim ở mức vừa phải để có thể dành thời gian cho gia đình. Ngày xưa đóng phim thì mê đi tỉnh lắm, vì đi tỉnh diễn rất vui, nhưng giờ cũng không dám nhận phim ở tỉnh nhiều vì không muốn xa bé Phôi, xa anh Bình, làm gì cũng phải làm thật nhanh để về với gia đình mình. Còn chuyện xây nhà thì nói thật là anh Bình cực là chủ yếu, chứ Lan chỉ là phụ họa. Anh Bình là người rất cầu toàn nên từ lúc thiết kế cho đến thi công, hoàn thiện anh đều lo từng chút, từng chút một. Từng viên gạch, màu nước sơn, thiết kế nhà cửa… cũng đều là anh Bình chu toàn hết nên tôi khỏe lắm (cười), chỉ thỉnh thoảng ghé ngang nhìn rồi mừng trong bụng vậy thôi.

Niềm hạnh phúc lớn nhất khi có được ngôi nhà mới này là nó vừa đủ khang trang để hai vợ chồng và con sinh sống, lại ở khu dân cư yên tĩnh, an ninh nên mình rất an tâm.

Trong chuyện nhà cửa là vậy, vậy còn chuyện nuôi dạy con cái, Ngọc Lan và Thanh Bình “ai giành phần hơn”? Cả hai có đồng điệu trong cách chăm sóc bé Phôi?

Thực ra cũng không có ai giành phần hơn, cả tôi và anh Bình đều cần phải làm việc, hoạt động nghệ thuật để chăm lo cho tương lai, nên chỉ biết càng cố gắng dành thời gian cho con càng tốt. Anh Bình thì bận hơn một tý nên ít chơi với con hơn Lan, nhưng bé Phôi lại đeo ba hơn đeo mẹ nhiều, chắc tại bé là con trai. Còn trong việc chăm dạy con thì tôi và anh Bình đều có chung quan điểm là nuôi con theo tư tưởng hiện đại, để cho bé được tự lập từ nhỏ, giúp cho bé vững vàng, không phụ thuộc nhiều vào người lớn. Ví dụ ngay từ bây giờ tôi đã để con ngủ riêng, không ngủ chung với ba mẹ. Nửa đêm bé có thức thì mình cũng không đến dỗ ngay mà để bé tự ngủ trở lại, rồi sau đó mình “len lén” đến thăm sau.

Nhưng thỉnh thoảng cũng phải có chút gì đó bất đồng chứ?

Đúng vậy, làm gì có chuyện gì hoàn hảo trăm phần trăm được. Anh Bình thì theo trường phái “cứng rắn” trong việc chăm con. Ban ngày ví dụ bé có khóc, quấy hay nhõng nhẽo đòi bế anh cũng cương quyết không chiều theo. Tôi thì cũng đồng tình một phần thôi, phần còn lại, là người làm mẹ thấy con khóc nhiều khi cũng chịu không nổi, mà cũng không biết nói sao với anh. Nhiều khi mình cũng khóc theo. Nhưng dần dà khi mọi thứ đã quen và vào nếp, bé Phôi đã cứng cáp hơn thì mọi chuyện cũng ổn hơn nhiều, tôi cũng ít khóc lại (cười).

Nếu đánh giá trên thang điểm 10 cho một người mẹ, một người phụ nữ thuần Việt, Ngọc Lan tự đánh giá mình bao nhiêu điểm?

Chắc chỉ có… 5 điểm quá. Tôi không giỏi công dung ngôn hạnh. Chăm con cũng ở mức vừa phải. Quán xuyến nhà cửa thì nhờ cả vào tay anh Bình. Nấu ăn tôi cũng không giỏi. Thứ tôi giỏi nhất chắc chỉ là chăm lo gia đình về mặt tinh thần thôi. Ví dụ như khi nhà có việc gì thì mình… lo lắng, sốt sắng, lăng xăng chạy tới chạy lui… chứ cũng không làm được gì nhiều. Cho nên tôi vẫn hay nói mình là một cô gái may mắn, có được nhiều người thân yêu bù đắp khuyết điểm cho mình. Đó là lý do vì sao tôi luôn trân trọng và yêu thương từng thành viên trong chính gia đình mình một cách hết mình, vô điều kiện.

Vậy còn những phong tục, truyền thống của một cô gái, một gia đình Việt Nam trong ngày lễ Tết, Ngọc Lan có chu toàn? Ngày Tết có ý nghĩa thế nào trong tâm trí của Ngọc Lan?

Tôi không giỏi nhưng cũng biết vừa đủ, cũng biết cúng kiếng nhà cửa này nọ và đảm bảo gia đình mình có được một cái Tết thuần Việt đẹp đẽ. Nhưng còn chuyện trang trí nhà cửa, sắp xếp, dọn dẹp sao cho đẹp đẽ, khang trang chắc vẫn phải nhờ anh Bình phần nhiều.

Tôi từ bé đã là một cô gái thiên về gia đình nên tôi rất thích những dịp lễ Tết, được cùng người thân mình sum họp, vui vầy. Hồi bé nhà cũng không có điều kiện nhưng tôi rất mê đến Tết, vì Tết là được mặc đồ mới, được ăn dưa hấu (vì ngày xưa chỉ khi đến Tết mới có dưa hấu). Còn kỷ niệm với Tết thì ngày bé tôi nhớ mãi một chuyện, có lần anh hai chở mình đi đâu đó, mua đồ gì đó trước Tết, sau đó hai anh em bị tông xe. Trong khi anh hai bị thương rất nặng, tôi thì bị nhẹ hơn, nhưng khi có người báo cho mẹ biết để mẹ ra lo cho hai anh em thì tôi chỉ biết khóc thật to và nói: “Chết rồi, mặt trầy rồi làm sao ăn Tết bây giờ”. Kỷ niệm này thỉnh thoảng mẹ vẫn nhắc lại, như một bằng chứng cho việc Ngọc Lan… điệu từ bé.

Ngọc Lan nói mình là một cô gái của gia đình, vậy chị có dự định đến một ngày nào đó mình sẽ ngưng hẳn công việc nghệ thuật để chăm lo cho tổ ấm?

Hiện tại thì chưa, vì cả tôi và anh Bình đều phải nỗ lực cố gắng “cày cuốc” để tích góp chăm lo cho cả nhà về mặt kinh tế. Đâu phải xây được cái nhà là xong. Anh Bình cũng muốn có thêm một bé nữa, nếu là bé gái thì tốt, để vui nhà vui cửa. Chúng tôi định khoảng 1 năm nữa sẽ thực hiện ý định này để hai bé cách nhau khoảng 3 tuổi. Sau đó thì có thể mình hoạt động ít lại một chút chứ không ngưng hẳn đâu, còn từ đây đến đó thì vẫn phải miệt mài thôi, vì cả hai bên gia đình cũng không thuộc dạng có của dư của để gì, nên mình cũng phải cố gắng tự lực cánh sinh.

Thậm chí năm nay tôi còn đang chuẩn bị “lấn sân” sang kinh doanh mỹ phẩm để cuộc sống của mình có tương lai tốt hơn. Hiện tại tôi đã chuẩn bị được phần nào rồi, chắc sẽ sớm ra mắt thương hiệu mang tên mình, rất mong khán giả và mọi người sẽ thương và ủng hộ của Ngọc Lan và gia đình nhỏ.

Nghe Ngọc Lan nói về dự định có thêm em bé với sự háo hức như vậy, chị hẳn là rất tâm đắc với thiên chức làm mẹ?

Đúng vậy, sinh con ra và nhìn thấy con mình là một cảm giác rất kỳ diệu. Khi tôi có bé Phôi và dành hết tình yêu cho bé, tôi mới thấy tất cả những cảm xúc vụn vặt của mình trước đây đều thật là… nhỏ bé. Không gì có thể sánh lại cảm xúc yêu thương tôi dành cho bé Phôi. Ngày sinh con ở Mỹ, tôi hạnh phúc vô ngần, nhất là khi nhìn thấy bé mạnh khỏe và nặng gần 4kg. Hồi còn thai kỳ, tôi cứ hay “nói nhỏ” với bé là mẹ chỉ cần con sinh ra con nặng ký như mẹ hồi xưa là được rồi, ai ngờ, trộm vía, bé còn nặng hơn mình. Chắc cũng vì vậy mà tôi sinh hơi khó, từ lúc đau cho đến lúc sinh bé ra phải hơn 40 giờ đồng hồ, nhưng tôi muốn mình sinh thường chứ không sinh mổ vì không muốn ảnh hưởng đến sức khỏe của bé.

Hiện giờ bé Phôi đã cứng cáp, chị và anh Thanh Bình có đặt kỳ vọng gì cho con?

Tôi không đặt nặng kỳ vọng gì cho bé, miễn sau này bé sống tốt và hạnh phúc là được. Tôi và anh sẽ cố gắng làm hết sức mình để chăm lo cho tương lai của con, đó là bổn phận của bậc làm cha làm mẹ. Còn khi bé lớn bé có thể làm bất cứ nghề gì bé thích, đi bất cứ đâu bé muốn, miễn là bé trở thành một con người chính trực và luôn biết về nguồn cội của mình là được.

Cảm ơn Ngọc Lan, chúc chị và gia đình nhỏ tràn đầy niềm vui trong những ngày Tết sắp tới!

 

Thiên An.