Julia Ducournau – một nữ đạo diễn 33 tuổi mà sự nghiệp trước đó không có một phim giắt túi – đã khiến khán giả phải bàng hoàng khi ra mắt phim đầu tay Raw. Đó không phải là một bộ phim kinh dị đơn thuần, mà sở hữu chất lượng vượt trội xứng đáng là một trong những tác phẩm kinh dị hay nhất năm.
Ra mắt tại liên hoan phim Toronto vừa qua, Raw đã khiến không ít người phải nôn mửa, thậm chí ngất xỉu. Lấy cảm hứng từ We Are What We Are của Michel Grau, Ginger Snaps của John Fawcett hay In My Skin, Raw là hành trình khám phá nỗi sợ hãi mang tính nguyên thủy của con người: sợ bị đồng loại ăn thịt.
Mở đầu bằng cảnh một tai nạn bí ẩn, Raw giới thiệu đến với người xem nhân vật Justine (Garance Marillier), một thiếu nữ 16 tuổi được nuôi dạy trong gia đình ăn chay khắt khe. Justine chuyển tới học tại trường thú y, và tại đây mọi sự điên rồ bắt đầu.
Justine gặp lại cô chị Alexia (Ella Rumpf) và cả hai bị cuốn vào những trò quái gở mà lũ học sinh khóa trên bày cho các lính mới: nào là đổ máu lên người, bắt ăn thận thỏ, tiệc tùng giữa đêm… Justine phát hiện ra da mình bắt đầu bong tróc và giờ đây bị hành hạ bởi cơn đói không giải thích được.
Trong khi hiếm có phim Mỹ nào dám đi sâu khai thác chuyện “thèm xác thịt” theo đúng nghĩa đen, tức là đề tài ăn thịt người, thì phim kinh dị châu Âu lại khá hâm mộ chủ đề này
Raw không chỉ đem tới cơn đói về thịt người mà là cả cái đói về nhục dục. Chúng ta thấy một Justine cuồng loạn trong cơn đói thét gào của bản năng, đã dụ dỗ bạn cùng phòng Adrien (Rabah Nait Oufella). Điều tuyệt vời và cũng đáng sợ ở Raw đó là Ducournau không để người xem có một giây phút bình tĩnh để nghĩ xem liệu mình còn có bình thường không, hay thế giới xung quanh điên hết cả rồi. Sinh viên bị dựng dậy lúc nửa đêm: bị đánh đập, làm nhục, tham gia những nghi thức tế lễ và quang cảnh xung quanh trường thì không khác gì hậu tận thế.
Ngôi trường là chủ thể của nỗi sợ: ở đó khán giả cũng như nhân vật bị bao bọc trong nỗi hồ nghi về cách “những người lớn” đối xử với mình như một kẻ bình thường hay như với một kẻ quái thai. Justine tan rã trong nỗi mặc cảm là kẻ bị bỏ lại trong quá trình trưởng thành, mà những người như Alex hay Adrien không bao giờ hiểu được.
Thứ khiến bộ phim trở nên đột phá, cũng chính là thứ phân loại khán giả của Raw chính là sự khủng khiếp trong từng chi tiết. Thật khó có thể miêu tả chúng bởi mỗi cảnh phim là một đống tơ vò của tình dục – tâm lý – xã hội – bạo lực được ghép bởi máu thịt. Ducournau không che giấu, ẩn dụ, biến tấu mà hướng thẳng máy quay vào nhân vật. Không ngạc nhiên khi một số người gọi bộ phim bằng những từ ngữ kinh khủng nhất.
Diễn xuất của hai diễn viên Garance Marillier và Ella Rumpf lần lượt trong vai hai chị em Justine và Alexia nhập tâm đến phát sợ. Nếu như Justine là một thiếu niên đầy băn khoăn, thì Alex giống như thuộc về một thế hệ khác: sống bản năng và bất cần. Chính lối sống đó đã lôi kéo cô em gái, vô hình chung đánh thức cơn đói thịt của Justine và tạo nên bao hệ lụy.
Đạo diễn Ducournau là một người thông minh đã trao kịch bản gây sốc vào tay những con người vô danh muốn khẳng định tên tuổi. Mariller và Rumpf nâng đỡ và bổ khuyết cho nhau trong cả những cảnh đối đầu khủng khiếp nhất.
Raw là một bộ phim có ý thức sâu sắc dưới cái vỏ bệnh hoạn. Tác phẩm kinh phí thấp này chắc chắn sẽ còn nằm lại trong tâm trí khán giả rất lâu sau này, như một lời nhắc về bản ngã con người và những nỗi sợ về một cơ thể không còn nguyên vẹn khi đứng trước đồng loại.